HÃY TỈNH THỨC

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

BẾN BỜ NƠI NAO ?



Ngắm nhìn thế sự dần trôi
Cuộc ta như thể mây trời lửng lơ
Gió đi ai biết phương chờ
Người đi ai biết bến bờ là đâu?



Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

THƠ HỌA



(Họa bài TÌM ĐÂU TRI KỶ
               Của Nhà thơ Đinh Vũ Ngọc)
ĐUỐC LÒNG VẪN CHÁY
Thế gian đâu kẻ đặng đi tìm...
Đối ẩm ta chừ luận cổ kim?
Nhớ Bá thuở xưa rơi phím nhạc,
Thương mình từ lúc bặt tin chim,
Trăm năm đắm mộng dài bao tá?
Một kiếp phù sinh quá nửa chìm !
Xuân... hạ...thu...đông...trời nối tiếp...
Đuốc lòng vẫn cháy suốt trong tim.




Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

VỖ TAY TRẮNG NỢ TANG BỒNG


TRỞ VỀ CÕI RONG CHƠI

 Ta trở về đây Em biết chưa?
 Chừ thôi đợi nắng, vắng cơn mưa.
Công danh sạch nợ lòng thanh thản
Thế sự đi vào cổ tích xưa...

Ta vẫn còn đây Em biết không?

Bao năm ngụp lặn giữa dòng sông...

Hai bờ vinh- nhục chừng tan biến
Ta hiện nguyên hình cõi sắc- không

Ta hát vang lừng đêm nguyệt mộng...

Rằng nay trắng nợ chốn tang bồng.

Em ơi hãy đến cùng ta nhé!
Thả bước về chơi với mục đồng...

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016

MÙA HẠ


CHỈ LÀ MỘNG ẢNH
Hạ đã về hỏi đâu dấu chân Em?
Mà có kẻ chong đèn đêm chờ đợi...!
Dáng Xuân nào trong hư ảo qua đi...
Để lại ta chút tình si vô thức.
Hạt giống nào rạo rực hóa thành cây?
Che nắng hạ mát tháng ngày oi bức.
Ta tận tụy cho một thời chờ chực
Tưới hoa tình xanh mãi nụ hồng xuân...
Ai như thể Em trên từng mây trắng?
Tựa cánh diều giỡn nắng hạ chiều nay.
Ta chợt nhận giữa tầng không mông quạnh...
Em và ta - Đôi mộng ảnh vô thường...

MÙA HẠ


CHỈ LÀ MỘNG ẢNH
Hạ đã về hỏi đâu dấu chân Em?
Mà có kẻ chong đèn đêm chờ đợi...!
Dáng Xuân nào trong hư ảo qua đi...
Để lại ta chút tình si vô thức.
Hạt giống nào rạo rực hóa thành cây?
Che nắng hạ mát tháng ngày oi bức.
Ta tận tụy cho một thời chờ chực
Tưới hoa tình xanh mãi nụ hồng xuân...
Ai như thể Em trên từng mây trắng?
Tựa cánh diều giỡn nắng hạ chiều nay.
Ta chợt nhận giữa tầng không mông quạnh...
Em và ta - Đôi mộng ảnh vô thường...

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016

THƠ HỌA


Thơ mời họa:

NỤ HƯƠNG NGẦN
Nắng đổ bên đời rực sắc xuân, 
Tình ươm rạng rỡ nét hương ngần.
Em về gió quyện vương ngời mắt
Kẻ đến mây vờn luyến mhịp chân.
Mấy dặm xa mờ duyên vẫn tụ
Bao đường cách biệt ý luôn gần.
Nghe chiều vọng thoảng hồi chuông nguyện
Ngỡ nụ ai cười vỡ trước sân !
Dạ Vũ
Họa vận: NỤ HƯƠNG XUÂN
Ta chừ độ tuổi đã tàn xuân,
Đầu bạc, răng long, dạ trắng ngần.
Dẫu sắc ru tình theo thế tục,
Nhưng hồn giữ ý nhập thiên chân.
Hoa thơm thương gởi về nơi la 
Khúc nhớ thân trao đến kẻ gần.
Em có nghe Xuân cười khúc khích
Vờn trêu khách mộng tận ngoài sân
Tâm Duyên

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

TỈNH GIÁC



CHỪNG NHƯ QUÊN MÌNH

Ai có biết từ đâu ta hiện diện?
Mấy mươi năm dốc cạn chén vui sầu.
Ai đếm được màu thời gian in dấu
Trên mái đầu bao sợi tóc còn xanh.


Khoe sắc xuân những cành mai rực rỡ,
Từng trở trăn bao giá lạnh mùa đông!
Ai hạnh phúc chẳng từng chưa hệ lụy
Tình yêu nào không trắc trở trái ngang
Trong vinh quang ẩn chứa nhục bẽ bàng
Câu chuyện đời trùng trùng mang mang khởi...


Ta tìm chi giữa thế giới vô thường?
Đem hư ảo dệt màn sương óng ánh
Rồi khóc cười- Rồi đấu tranh- Quên sống,
Đánh mất mình đổi ảo vọng tương lai...!