CHỪNG NHƯ QUÊN MÌNH
Ai có biết từ đâu ta hiện diện?
Mấy mươi năm dốc cạn chén vui sầu.
Ai đếm được màu thời gian in dấu
Trên mái đầu bao sợi tóc còn xanh.
Khoe sắc xuân những cành mai rực rỡ,
Từng trở trăn bao giá lạnh mùa đông!
Ai hạnh phúc chẳng từng chưa hệ lụy
Tình yêu nào không trắc trở trái ngang
Trong vinh quang ẩn chứa nhục bẽ bàng
Câu chuyện đời trùng trùng mang mang khởi...
Ta tìm chi giữa thế giới vô thường?
Đem hư ảo dệt màn sương óng ánh
Rồi khóc cười- Rồi đấu tranh- Quên sống,
Đánh mất mình đổi ảo vọng tương lai...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét và trả lời ngay dưới bài đăng