HÃY TỈNH THỨC

Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014


ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÂM HỒN



Càng biết sống cuộc sống của mình, càng ngày người ta càng nghiệm ra những điều rất linh thiêng và mới mẻ trong chính tâm hồn mình. Chính những cảm nghiệm này giúp cho người ta càng trở nên bình lặng hơn trước những công việc và con người. Qua đó, người ta càng cảm thấy tính chất phù vân của mọi sự, nhận chân ra những giá trị sâu thẳm của cuộc đời mình, tình cảm và mọi thứ bên ngoài phải chăng chỉ còn là những điều phụ thuộc. Vì thế đối với những người có đời sống nội tâm sâu lắng, nhiều khi họ chẳng còn biết vui hay buồn, chẳng còn mơ ước thành công hay tốt đẹp bề ngoài, họ cứ để cuộc sống trôi qua như NÓ LÀ: không hối tiếc, không buồn thương, không cầu mong gì hết. Điều quan trọng đối với họ hằng ngày là làm những điều mình phải làm, sống những điều mình phải sống trong niềm cậy trông và phó thác, chỉ mong sao mọi sự được diễn biến và hòa nhập vào hoạch định tình yêu của Chúa, để rồi từ đó làm nên ý nghĩa và giá trị linh thiêng của cuộc đời họ.
 Vì thế con người của Chân Lý là con người luôn mang một nỗi thao thức và trăn trở duy nhất là hòa nhịp vào SỰ SỐNG rất thiêng liêng trong tâm hồn mình, và tha thiết được chìm sâu trong sự sống đó. Đó là vùng sâu thẳm cuốn hút tâm trí  con người khi họ tha thiết xây dựng cuộc đời mình dựa trên những giá trị tinh thần.
Không phải chờ tới một lúc nào đó người ta mới cảm thấy rằng: Đã hết rồi một thời tuổi trẻ với bao nhiêu ước vọng và tình yêu sôi nổi. Cũng đã hết rồi với những toan tính sự nghiệp tương lai, với những công trình rộng lớn-“Phù vân đấy thôi, hư vô một màu”. Tất cả đều là giả tạo do mình làm nên và muốn làm nên. Thật sự những ai biết lắng nghe tâm hồn mình thì đều sớm cảm nhận rằng: Chỉ có một cuộc sống đích thực là trở nên chính mình trong chương trình tình yêu của THIÊN CHÚA, ĐẤNG đã khởi đầu và đang xúc tiến hoàn thành công trình của Ngài. Và vì là công trình của Ngài nên cứ để cho Ngài thực hiện. Đó là chân lí và là chìa khóa vạn năng mở ra sự BÌNH AN sâu thẳm cho tâm hồn dù rằng hằng ngày vẫn đầy ắp những sự việc đa đoan giữa cuộc đời, nhưng người ta không còn phải lo lắng và sợ sệt cho bản thân mình nữa, vì họ nhận biết rằng tất cả mọi cái trong cuộc đời này không thuộc về mình, nên mình cũng không thuộc về nó.
Cuộc sống cao vượt mời gọi ta hãy tự nhủ mình: Hãy suy nghĩ như mình sắp chết, nhưng hãy hành động như mình bất tử. Đó là trạng thái ung dung, thanh thản, an nhiên tự tại để đón nhận cái định mệnh tạm thời

và thể hiện cái cùng đích vĩnh viễn của mình. Khi sống trong một tinh thần tự do giữa mọi công việc, nghĩa là không còn mang nặng những kỳ vọng, không còn dính bén vào những tình cảm thấp kém, không còn phụ thuộc vào những đánh giá bề ngoài, thì quả thực người ta cảm thấy một trạng thái thanh thản, an nhiên lạ lung, như bước vào một thế giới mới vậy. Đây không phải là cảm giác phút chốc như những niềm vui khác trong đời, nhưng là niềm vui tinh thần rất lắng đọng, sâu xa và bền vững. Cảm nhận niềm vui thâm sâu này người ta sẽ không còn ham muốn những niềm vui nhỏ nhen khác.
Đây là một kinh nghiệm sống hiện thực chứ không phải chỉ là giấc mơ đẹp. Đó là hoa trái ân sủng bình thường của những ai chăm chú bước theo Đức Kito và lắng nghe tiến Ngài trong sâu thẳm của tâm hồn mình. Tất cả đều nằm trong khả năng bình thường của mọi con người, nhưng rất tiếc khi xa rời Đức Kito trong cuộc sống đời thường thì người ta chỉ còn sống với những niềm vui tạm bợ.
Vì thế đối với Chúa, tâm hồn cứ phải như đứa bé nép mình vào long mẹ: Vì yêu thương của lòng Mẹ sẽ sưởi ấm trái tim con, bầu sữa mẹ sẽ nuôi con lhôn lớn, vòng tay mẹ là sự chở che con tháng ngày, tâm tư của mẹ sẽ làm nên tấm lòng con, thái độ của mẹ sẽ thấm nhuần tâm trí con, ánh mắt của mẹ sẽ cho con sự hiền lành, khôn ngoan, và cuối cùng toàn thể cuộc sống của mẹ làm nên cuộc sống của con. Chính Đức Kito thấm nhuần đời sống ta như vậy trong sự khát khao đổi mới từng ngày của chính mình.
Đây không phải là lối diễn tả thơ mộng, nhưng là một diễn biến sống động, là kinh nghiệm và đúng hơn là một chứng nghiệm của tâm hồn khi chìm sâu trong Đức Kito qua đời sống hằng ngày. Đó cũng là tâm thế chân thật của những ai biết đón nhận Đức Kito là tất cả của đời mình; dám chịu những mất mát, thiệt thòi tạm bợ khác và dám coi mọi sự như RƠM RÁC.

Chia sẻ tâm tình
Linh mục Thái Nguyên


      



Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014


VUI TÀN MỘNG


                     V u i   t à n   m ộ n gNhững con dao tôi cất dấu,
Tự bao đời bỗng nhiên hiện hữu,
Trong cơn mộng hoàng hôn,
Những con dao nhọn hoắt,
Sắc bóng và đen tuyền.
Chúng có mặt như một niềm tin,
Như một tự hào
Và như một sợ hãi…

Trong cơn mộng
Tôi sử dụng chúng
Để bảo vệ, giành giựt, tấn công…
Tôi vung dao răn đe,
Tôi vung dao xua đuổi,
Tôi vung dao chạy trốn,
Và quơ dao loạn xạ…       
                                             
                    Nhưng lạ chưa?
Sức cùng lực kiệt chăng?
Tôi múa, dao không lên,
Tôi đâm, dao không tiến,
Tôi rút, dao không lùi…
Tôi mệt nhoài sợ hãi,
Tôi dừng cơn chiến đấu,
Tôi buông dao trong tay,
Tôi buông dao trong lòng…
Tích tắt mọi điều ngưng bặt .

Và ô kìa,
Lạ lùng quá đỗi:                               
Người thân vẫn còn đây,
Bạn bè vẫn còn đấy,
Kẻ thù vẫn còn kia,
Cảnh vật chẳng chia lìa,
Mà sao đều như rực sáng,
Dòng giao lưu thân thiện.                       

Không còn phòng thủ,
không còn tự hào, 
không còn sợ hãi,                     
Lòng tôi thơ thái,
nhẹ nhàng tỉnh giấc cơn mơ,
             Ngoài kia tiếng chim véo von,
Bình minh chào đón!







Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014


Suy ngẫm
Ông Phật lạnh
  
Một ngày kia, Thiền Sư Ikkyu đi ngang qua một ngôi chùa và ghé vào xin trọ lại một đêm. Đêm đó, trời trở cơn thật lạnh và trong chánh điện không có gì để sưởi ấm ngoài ba tượng Phật gỗ. Sư Ikkyu chẳng nói chẳng rằng, leo lên rinh một pho tượng Phật xuống, chẻ ra chụm đốt sưởi ấm.
Lúc đó, ông đạo trụ trì chợt thức giấc và cảm thấy như có cái gì khác thường nên ông đạo đi chung quanh chùa xem xét. Đến cửa chánh điện, ông đạo tá hỏa tam tinh lên khi thấy nhà sư lang thang kia đang ung dung tự tại chẻ tượng Phật ra hơ ấm đôi taỵ Ông đạo tức quá, phùng mang trợn mắt la lớn lên:
- Trời ơi, ông làm cái gì vậy? Tại sao ông dám chẻ tượng Phật ra chụm lửa vậy trời? Bộ Ông điên rồi hả? Tôi thấy ông là nhà sư nên tôi mới cho ông vào trú chân qua đêm, nào ngờ đâu ông lại dám làm cái chuyện kinh thiên động địa thế này hả?
Thiền Sư ikkyu trả lời:
- Nhưng ông Phật trong tôi lạnh lắm. Tại sao lại hy sinh ông Phật sống này cho mấy ông tượng gỗ kia chứ?
Nhưng ông đạo tức giận cành hông nên nào có nghe thấy những gì Sư Ikkyu nói. Ông ta cứ ong óng lên:
- Trời ơi, thật đúng là điên quá cỡ rồi. Thế này thì chết tôi rồi còn gì. Thôi thôi, ông cuốn xéo đi cho tôi nhờ!
Sư Ikkyu lặng thinh, lấy cây que bươi bươi đống tro, có vẻ như muốn tìm tòi cái gì. Ông đạo lạ lùng, hỏi:
- Này ông lại muốn làm cái gì nữa đó?
- Ồ, tôi muốn tìm Xá-lợi Phật cho ông.
Ông đạo đang giận mà cũng phải bật cười:
- Ông thật đúng là không điên thì cũng khùng. Tượng Phật gỗ làm gì có Xá-lợi ?
Sư Ikkyu phá lên cười:
- Thế thì rinh nốt hai pho kia xuống đốt luôn đi. Trời còn lâu lắm mới sáng mà đêm nay thì lạnh lắm, ông đạo ạ.
(Sưu tầm)



Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014


Đôi khi con người đắm mình vào những cảm xúc VUI-BUỒN mà quên đi lẽ VÔ THƯỜNG - cái QUY LUẬT muôn đời của tạo hóa. Mọi điều đều có thể xảy ra trong chớp nhoáng. Hãy sẵn sàng ĐÓN NHẬN đó là người TỈNH THỨC. 

TỈNH MỘNG CHIỀU XUÂN

Chợt không hóa có mảnh hình hài,
Rồi lại buồn vui hỏi tại ai?
Bạc tóc vẫn còn mơ quá khứ,
Còng thân chưa tắt mộng tương lai...
Lẳng lơ Xuân ghẹo lòng xao xuyến,
Đưa đẩy chén mời dạ ngất ngây!
Những tưởng Xuân về hoa rộ nở,
Chiều qua gió bất rụng chùm mai!!!

Mồng 9 Tết - Giáp Ngọ

    

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014


T A  &  X U Â N

Ngày tháng vần xoay luật đất trời...
Tóc đà điểm bạc cuộc rong chơi,
Sống trong cái chết bao lần khóc,
Tỉnh lúc cơn mê mấy trận cười !!!
Thế sự thăng trầm nơi tục lụy,
Nhân sinh tan hợp giữa tình đời,
Luân hồi mấy độ?Rằng ai biết?
Xuân đến chào Xuân : - Một nụ cười !



Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014


duyên khởi tình Xuân
  

Trăm hoa khoe sắc đón Xuân sang,
Mộng thực đan xen cảnh rộn ràng…
Nẻo ý trêu tình trên phố thị,
Đường trần phô cảnh khắp quan san…
Từng nơi Xuân hát lời tha thiết,
Mỗi độ Xuân khoe dáng dịu dàng.
Xuân đến- Xuân đi- Xuân thật, giả,
Hay là duyên khởi giữa trần gian???
                                                   
                                                           Xuân Giáp Ngọ - 2014

              
                          Bài họa:         Xuân  tình      
X u â n  t ì n h


Xiêm áo mượt mà lỗng lẫy sang
Thong dong không buộc cũng không ràng
Đất trời hoan lạc đêm giao bái
Thiện ác dung hòa phút sẻ san.
Không rượu- Ô hay- sao chếnh choáng
Chưa thơ- ừ lạ- mãi dềnh dàng !
Dẫu em là mộng, là hư ảo
Ta vẫn Xuân tình - Mặc thế gian !

                                            Xuân Giáp Ngọ - 2014
                                         Dạ Vũ Nguyên Minh




Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014


TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC 

Có một anh nông dân đem bò ra chợ tỉnh bán. Suốt ngày không bán được phải dẫn bò về.

Đường xa mệt nhọc, con bò trở chứng không chịu đi. Có người gạ đổi con bò lấy con ngựa hồng tung tăng. Anh tưởng được ngựa sẽ thong thả dong cương ra về, nhưng con ngựa lạ chủ không chịu cho anh cưỡi và cũng trì kéo dằng dai. Một người khác dẫn con heo nái ngoan ngoãn đi qua, gạ đổi heo lấy ngựa, anh đổi liền.

Ðường xa mệt nhọc, con heo cũng nằm ì không chịu đi, bí quá, anh đổi heo lấy một con dê nái. Con dê càng cứng đầu khủng khiếp, anh vật lộn với dê phờ phạc.

Ðêm đã tối mịt mù, một hành khách đề nghị đổi dê lấy một con gà trống lớn. Vừa đói, vừa khát, vừa mệt, anh ôm con gà vào quán đổi lấy bữa cơm. Thế là một bữa ăn trả giá bằng một con bò. Ăn xong, anh nông phu thong thả ra về, vừa đi vừa ca hát khỏe khoắn.

Khi về đầu làng, có bạn quen hỏi đi đâu mà về khuya thế. Anh kể chuyện đi bán bò, và đổi con gà lấy bữa cơm. Người bạn hết hồn, khuyên anh khoan về nhà, mà bà vợ nổi cơn tam bành lên, không khéo vợ chồng xô xát gây ra án mạng. Anh nông dân bảo rằng, chắc vợ anh cũng thấy việc làm của anh là có lý. Người bạn ức quá, đánh cá một con bò, nếu chị vợ mà không gây gổ, thì anh nông dân sẽ được một con bò, còn ngược lại, phải mất lại một con bò khác.

Người bạn đi theo núp bên ngoài nghe cuộc đối thoại của vợ chồng anh nông dân.

Chị vợ hỏi, anh đã ăn gì chưa, đi đường có mệt lắm không, bò bán có được giá không? Anh đáp rằng, đã ăn rồi, con bò không bán được mà trên đường về nó không chịu đi nên đã đổi con bò lấy con ngựa rồi. Chị vợ nói rằng, có con ngựa cũng tốt, nó sẽ kéo xe, giúp mình di chuyển mau chóng hơn. Anh chồng cho biết con ngựa không chịu cho anh cưỡi nên đã đổi lấy con heo nái. Chị vợ cũng tán thành ngay và còn dự trù con heo mùa sau sẽ sinh ra một bầy heo khác, rất có lợi. Anh chồng cho biết thêm, con heo cũng trở chứng không chịu đi nên đổi lấy một con dê cái. Chị vợ tiếp liền, là con dê cũng rất có lợi, từ nay mỗi sáng gia đình sẽ có sữa dê mà uống. Anh chồng lắc đầu và cho biết đã đổi con dê ương ngạnh lấy con gà trống lớn. Chị vợ anh nông phu tiếp rằng, có con gà cũng tốt, mỗi sáng nghe nó gáy cũng vui tai. Anh chồng bảo là buổi sáng ra đi không đem tiền theo, đói quá, đã vào quán đổi con gà lấy bữa cơm.

Nghe xong, chị vợ anh nông phu đến quàng hai tay, ôm vai chồng và nói rằng, anh làm như thế là phải. Lấy của che thân, chứ đừng lấy thân che của. Ði cả ngày mệt nhọc đói khát, không ăn chịu sao nổi. Em đã để sẵn khăn, múc sẵn nước, anh đi tắm cho khỏe.  
  (Sưu tầm)