HÃY TỈNH THỨC

Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

CẢM TẠ MỌI ĐIỀU

Truy tầm về quá khứ, ước vọng đến tương lai- Đó là điều thường xảy ra trong TÂM TƯỞNG của con người. Từ đó con người  ĐÁNH MẤT khả năng tiếp cận để hân thưởng những gì đang hiện ra từng giờ, từng phút nơi trước mắt ta! Khổ đau ở chỗ đó, VONG THÂN cũng ở chỗ đó !!!

HÃY CẢM TẠ MỌI ĐIỀU

Anh và Em dẫu mất hay còn,
Tia nắng mùa xuân vẫn ửng hồng,
Một đóa trà mi khoe sắc thắm,
Một nhành hoa dại tỏa hương nồng,
Dưới vầng nhật nguyệt đều như thị,
Giữa chốn trần gian ắt dị đồng.
Trong đục cúi đầu xin cảm tạ !
Có đâu tắm lặp một dòng sông*

(*Đời người không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng nước-Ngạn ngữ Phương Tây)



Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013


   Trên cuộc hành trình vô định, con người không nhiều thì ít cũng mang theo bên mình một số hành trang : nào là tín ngưỡng,phong tục, tập quán, quan điểm…Những thứ ấy lại trở thành một loại TÀI SẢN TINH THẦN . Tài sản ấy nó gắn liền với sự sống còn của mỗi người đến nỗi nó trở thành một thứ hành trang BẤT LY THÂN! Cái thứ hành trang ấy có khi nó là vật nặng cả ngàn cân. Vậy mà hầu như con người chẳng chịu buông bỏ mà vẫn cố gắng kéo lê nó theo cuộc sống của mình. Kéo lê, kéo lê mãi…cho đến SỨC CÙNG LỰC TẬN !
    Xin hãy bước theo cuộc hành trình của người văn sĩ sau :

 CHUYỆN NGƯỜI VĂN SĨ



Vùng nọ có một người lữ khách cô đơn không ai bầu bạn. Suốt mấy mươi năm y rong ruổi từ vùng này qua vùng khác, không chủ ý, định hướng gì rõ rệt. Đời sống và hoàn cảnh đổi thay như dòng nước chảy, tâm tư y cũng thăng trầm nhiều nỗi, nhưng dần dần đọng lại một điều gì khó tả.
Một buổi sáng nọ, trên một hoang đảo đầy nắng, trong cơn mơ tỉnh, dường như có ai kể cho y nghe một câu chuyện ngắn. Tỉnh dậy, y ghi lại câu chuyện khó hiểu lên giấy. Như mạch nước được khơi, kể từ đó y bắt đầu viết văn, tự cho mình đã trở thành văn sĩ.
Như những lần rong ruổi đường dài, y miên man trong thế giới tư tưởng nhiều màu sắc, đầy tự do phóng khoáng. Truyện của y viết ra như nỗi niềm ào ạt tự ý tuôn trào, không trau chuốt, không giải thích. Bởi vậy không mấy ai hiểu và thích truyện của y. Y thầm nghĩ: “Ý tứ của ta đối với người hiểu rồi thì hóa ra dư thừa, còn đối với người chưa hiểu lại là tối tăm, hoang đường giả tạo; mi viết ra làm chi!”. Nhưng rồi y lại tự nhủ “Mọi sự trên đời, từ nhận thức đến cảm giác, đối với người đời cũng đều như thế, hỡi tên văn sĩ quèn, mi đừng thắc mắc”.
Yêu văn chương của y nhất lại chính là y. Viết được một vài câu chuyện, y đóng thành một tập truyện. Rong ruổi trên đường, lúc nào y cũng mang theo tập sách đó trong túi đeo vai. Những lúc nghỉ ngơi, y lấy tập truyện đọc say mê như đọc lần đầu.
x
xxx
Đến một ngày, chàng văn sĩ thấy mình không còn ý tứ viết truyện gì nữa. Tâm tư và quán sát nằm lac loài từng mảnh không sao kết hợp được. Y giở tập truyện cũ ra đọc, cố tìm thử những bí quyết văn chương. Càng đọc,y càng yêu văn mình, càng mong viết được những chuyện tương tự.
Ngày qua ngày, người văn sĩ càng già yếu. Y không viết được câu chuyện nào nữa. Rong ruổi đường dài, Đã bắt đầu gối mỏi chân mòn, túi vải đeo vai ngày càng nặng. Tâm tư chỉ còn văng vẳng những mẩu chuyện đã viết, y buồn rầu tự nghĩ “Văn nghiệp của ta chỉ chừng ấy thôi ư?”. Bây giờ y không còn đọc tập truyện, vì sau nhiều năm y đã thuộc long rồi.
Một ngày kia, trên bước đường phiêu bạt, người văn sĩ già đến bên bờ một con sông nhỏ. Bên kia sông, cảnh vật xanh tươi, khác hẳn con đường đất đỏ phía bên này. Người văn sĩ bây giờ đã già yếu cực độ, y đã vứt bỏ mọi thứ trong túi đeo vai cho bớt nặng, chỉ còn giữ lại tập truyện. Y không còn sức bơi qua sông, chỉ đi lần theo bờ. Bỗng thấy xa xa một chiếc cầu, y mừng rỡ đi nhanh đến đầu cầu. vừa bước lên bực thềm, chân y run rẩy ngã sóng soài. Túi vải đập lên ngực như một cú đấm trời giáng.
Người văn sĩ già đau đớn muốn gục. Y bỗng nổi cơn giận dữ nhìn túi vải chỉ còn duy nhất tập truyện. “Ta đã cưu mang, sinh thành ra mi, không lẽ bây giờ ta chết vì mi!”. Y lẩy bẩy mở túi vải, lôi tập truyện ra. Lạ thay, tập truyện đã biến thành đá tảng tự bao giờ. Nhìn kỹ, thấy nét chữ trên bìa còn sắc sảo, nhưng giấy đã biến thành đá, cân nặng chắc cũng cả trăm cân. Người văn sĩ trân trối nhìn tập thạch thư, không hiểu mộng hay thực. “Thì ra ta đã mang hòn đá tảng này hơn mười mấy năm qua. Ta đã già yếu không phải vì tuổi tác mà chính vì sức nặng của mi”. Y dùng hết tàn lực đẩy tập thạch thư qua một bên. Hòn đá rơi xuống chân cầu kêu một tiếng như tiếng kim loại chạm nhau. Vừa nghe tiếng kêu, người văn sĩ thấy mình mạnh khỏe như hồi thiếu niên. Y nhẹ nhàng bước qua cầu.
Vừa bước qua cầu, cảnh vật hoàn toàn khác hẳn. Ở đây như có tiếng nhạc từ trên cao vọng xuống, đâu đây sực nức hương thơm. Khắp nơi trái cây chin đầy, lấp lánh ngũ sắc.
Đi lần thêm một đoạn, bao nhiêu cung đài nguy nga tráng lệ hiện ra, tầng tầng, lớp lớp. Người người ra vào mặt mày hoan hỉ, như có thần thông, nói không nghe tiếng, đi không chạm đất.
Bỗng có tiếng ai đi tới. Người văn sĩ quay người lại thấy một bà cụ, trên vai với đôi quang gánh. Nhìn kỹ, cụ bà gánh hai đâu hai cái giỏ, bên trong song sánh nước. Y kinh ngạc thấy nước không chảy ra, còn cụ bà thì đi đứng nhẹ nhàng như không. Biết gặp thần nhân, y vái lạy, hỏi:
-Phải chăng đây là nơi mà người ta gọi là niết bàn?
Cụ bà cười khanh khách:
-Đây chỉ là cảnh giới Tam thập tam thiên, một cõi cao hơn cõi loài người một chút.
- Phải chăng các loài sống ở đây chính là chư Phật?
Cụ bà lắc đầu:
-                    Các loài thọ sinh ở đây phần lớn có hạnh nghiệp tốt đẹp, đặc biệt các hạnh nghiệp thuộc phạm vi ý thức. Các giống Thanh văn, Duyên giác, các giới tu tiểu thừa hay thọ sinh ở đây, trong cảnh giới sung mãn như vầy. Các loài này còn cách Phật hay Bồ tát rất xa.
-               Nhưng có lẽ các vị này cũng đã đắc đạo?
Cụ bà cười lớn:
-                    Hạnh nghiệp ý thức của chúng thì tốt đẹp, nhưng có phải vì thế mà phá được chấp ngã, phá được vô minh đâu. Ngươi không thấy các lâu đài nguy nga tráng lệ kia sao, đó chính là nơi ẩn náu kiên cố của ý thức chúng, chúng bao giờ dám chịu rời xa, và vì vậy không còn tiến bộ.
Người văn sĩ ngập ngừng, cụ bà nói tiếp :
        -Như có người dùng thuyền qua sông, khi tới nơi, tiếc con thuyền, không chịu rời bỏ dòng sông, hoặc lên bờ tiếp tục vác chiếc thuyền mà đi.
Nghe tới đây, người văn sĩ rung mình, một cảm giác lạnh toát ập đến.
-               Cũng có người nương theo ngón tay thấy mặt trăng. Cũng có kẻ được thọ sinh ở đây, không còn thấy khổ đau, cho rằng đây là niết bàn, lại tiếp tục chịu cảnh sanh tử. Cũng có loài tu được chút thần thông, thoát được vài trói buộc của thân, đã vội cho rằng mình đắc đạo. Ôi, chấp trước của chúng sanh là vô cùng, vô tận.
Người Văn sĩ cúi đầu ngẫm nghĩ, cụ bà nói tiếp:
- Trong mọi thứ chấp thì ngã chấp là vi tế nhất, nó đeo đuổi người học đạo tới mức cuối cùng. Nhớ rằng ngã không phải chỉ là thân tâm mình, mà là toàn bộ nghiệp lực, kể cả đạo nghiệp. Ngã chấp và vô minh theo nhau như hình với bóng, tràn đầy khắp nơi, ngay cả trong cõi Tam thập tam thiên này.
Người văn sĩ ngẩng đầu nói :
Nhưng dù sao các loài sống ở đây vẫn dễ hiểu đạo hơn loài người.
Cụ bà cả cười :
- Không phải, kiếp người nhiều khổ đau, nhưng cũng vì thế mới dễ hiểu đạo. Lúc người đang mê man vui thú đọc văn chương của chính mình và lúc tập Thạch thư đau khổ rơi xuống bờ song, lúc nào ngươi dễ hiểu đạo hơn? Vì không thoát khỏi sự rang buộc của chính văn chương ngươi, nên ngươi không còn sang tạo được gì nữa.
Người văn sĩ nghe xong, định nói điêu gì, bỗng có tiếng chân từ dưới bờ sông lên. Nhìn kĩ thì đó là một nhà sư, dáng đi mạnh bạo. Nhà sư nhìn đôi quang gánh của bà lão, cúi đầu vái chào, hỏi:
- Chẳng hay người có thấy hai vị đạo sĩ áo trắng tới đây không?
Bà cụ đáp :
- Hai vị đó đã học xong đạo Tiên, và đã rời đây để trở về chốn cũ.
Nhà sư bỗng nổi giận đùng đùng :
- Chúng cũng là kẻ tu hành sao có nhị tâm! Ta giao ước với chúng cùng chung học đạo, thế mà chúng nỡ tâm lừa dối, bắt ta đợi mấy ngày trên bến sông để chúng học lấy một mình.
- Từ Đạo Hạnh, ngươi và chúng có duyên nghiệp sâu xa. Mọi sự đều có nhân duyên.
Nói xong, bà cụ ghé tai Từ Đạo Hạnh nói nhỏ điều gì, rồi lẳng lặng gánh nước đi tiếp.
Từ Đạo Hạnh nghe xong quay quả bước đi, xem chừng lòng còn giận dữ. Người văn sĩ ngơ ngác một giây xong bước theo nhà sư. Y thấy mình đi như bay, phút chốc đã về chốn xưa.
Tới một cây nọ, bỗng Từ Đạo Hạnh lẩn vào gốc cây, xa xa vừa có bóng người đi tới. Nhìn kĩ, đó là hai người đạo sĩ mặc áo trắng. Đợi họ vừa tới gốc cây, Từ Đạo Hạnh quát lên một tiếng rất lớn, nghe như hổ gầm, nhảy xổ ra:
- Minh Không, Giác Hải, các ngươi là kẻ hai lòng, nhưng đi đâu cho thoát tay ta.
Hai người đạo sĩ giật mình rồi cười vang dội, người tên Minh Không cất tiếng nói:
- Từ Đạo Hạnh, ngươi được Phật bà truyền cho phép thu ngắn đường đi. Tưởng gì khác, chứ ngươi muốn làm hổ thì ngươi sẽ được làm hổ !
Người văn sĩ giật mình đánh thót, thì ra cụ bà chính là Quán Thế Âm. Vừa nghe tiếng đấu phép, y chán ngán quay người bước đi, phút chốc đã đến cây cầu cũ. Nhìn xuống bờ sông, thạch thư vẫn còn đó, rêu xanh đã bám đầy. Y nhón một bước, đã tới nơi, vận lực nâng hòn đá lên. Nào ngờ thạch thư bây giờ nhẹ như bông.
Y búng ngón tay, thạch thư biến thành tơ vàng, bay đong đưa trong gió…
(Trích ĐÊM QUA SÂN TRƯỚC MỘT CÀNH MAI
Của Nguyễn Tường Bách)




Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

CẢM XÚC NHỮNG NGÀY XUÂN

  Không ai có thể thoát khỏi luật vô thường, sinh tử, nghiệp báo trên đời nầy cả. Nhưng không vì thế mà bi quan, phiền lụy. Hơn thế nữa, con người có thể nương vào những định luật ấy để tự mình là KIẾN TRÚC SƯ cho chính mình. Và từ đó, con người biết sống lạc quan, yêu đời cho dù vẫn chịu sự biến đổi của thời gian và không gian...

XUÂN CẢM

Mỗi độ mai vàng- Mỗi độ xuân,
Tóc thêm nhuộm dấu cuộc phong trần.
Trăm năm tình níu tâm mờ mịt,
Tích tắc lòng buông dạ trắng ngần.
Xưa trót chiêm bao thành mộng mị,
Nay đà tỉnh giấc tự tri chân.
Cùng Em, ta đón Xuân trời đất,
Tấu khúc Thiền ca giữa thế nhân...



Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

ĐÓN XUÂN

Trông kìa ! Duyên dáng quá nàng xuân,
Cho dẫu bao phen lấm bụi trần.
Em đến ru hồn thân đá cuội,
Ta về ấp mộng bóng giai nhân,
Bài thơ hò hẹn luôn sai điệu,
Tiếng hát chờ mong mãi lạc vần...
Đỏm dáng! Ô kìa xuân đến đó,
Chào Em nâng chén hồn lâng lâng!

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

CHUYỆN THỰC HƯ

   Có những sự việc ta cứ ngỡ rằng rất THẬT để rồi biến thành GIẢ. Cũng có sự việc ta cho rằng GIẢ thì sau đó lại trở thành THẬT .Thật, giả luôn đan xen nhau làm cho chúng ta quay cuồng trong NIỀM VUI ,NỖI BUỒN. Vậy đâu là THỰC,đâu là GIẢ? Hay đó chỉ là hai mặt của MỘT VẤN ĐỀ ?
   Mùa xuân đang về đó :
       
 Xuân về khảy một tiếng tơ,
   Mời ai nâng chén ươm thơ, gieo vần !

XUÂN LÀ THỰC-LÀ HƯ ?

 Sự đời thực thực với hư hư,
Ai biết rằng đâu chân,giả chừ?
Xuân đến, xuân đi hằng hóa hóa...
Trăng tròn, trăng khuyết vẫn như như.
Xuân về hoa rộ muôn hình tướng...
Tình đến ý say vạn tưởng tư...
Cho dẫu Em cùng Xuân ở đó,
 Âu là thực thực với hư hư ???

Hoa thời gian

Bài họa của Dạ Vũ

Chuyện thực-hư


Sóng tình dào dt- thc hay hư
Sao mãi ngàn năm l đến ch !
Tin ca, li danh hoài o o
Môi hng, mt biếc thong như như
Nguyt vơi bóng nguyt nhòa thân khách
Xuân thm hn Xuân nht phn tư !
Gia kiếp hin tin đâu cái thc
Thì chi thân lnh mi là hư !
___________
                                  
Bài họa của Lý Đức Quỳnh:

THỰC HƯ NHỊP ĐIỆU
Sương khói mắt nhòa quyện ảo hư
Em mơ hạnh ngộ mộng xuân chừ
Vườn tình hiển hiện, chưa cùng với
Ngỏ ý thẳm sâu, khó tận như
Trăng nguyện thoát y bày diễm lệ
Lòng trơ bó bột nhốt sầu tư
Đợi chăng Em nhỉ, xuân nào đợi
Điệu vủ Nghê thường nhịp thực hư...
 ______________


                          Bài họa của Quang Nam:

HƯ THỰC
Ai rõ đâu là thực với hư
Hư hư thực thực biết sao chừ
Chuyển hư hóa thực, hư thành thực
Lộng biến thành như, biến hóa như
Chơn giả, giả chơn luôn đảo vị
Sắc không, không sắc mãi suy tư
Cõi đời còn trú bao lâu nhỉ
Ai rõ đâu là thực với hư ?
(QUANG NAM)




Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Ai cũng tự đặt ra cho mình một cái đích nào đó để rồi tự trói buộc mình vào cái "LAO TÙ" của mục đích ấy ! Tuy nhiên có phải chăng cứ hễ muốn là được, có phải chăng có Ý CHÍ là thành công ? Hay tất cả chỉ là những ĐIỀU KIỆN hợp thành. Nếu ai biết buông đi sự tìm kiếm ở tương lai mà ngay đây biết tận hưởng những gì mình đang có thì cuộc đời này sẻ THÊNH THANG biết bao !!!



TỪNG BƯỚC THÊNH THANG

Bến nước xưa hi có còn v sóng ?
Ta ch
thôi lóng ngóng đi hai b ,
Thôi ch
trông cô lái đò thưở n,
C
t tiếng hò nhn gi khách sang sông.
XXX

Chân v
n bước nhưng lòng thôi vng đng,
D
u đi kia hãy còn đó chông chênh .
T
ĐT BI ta hin hình tên tui ,
Thì nh
c,vinh hi có nghĩa gì không ?
XXX

G
p Em đây - nơi duyên tình hi ng,
Thì xa nhau đâu ph
i li tương phùng .
N
ước ch thun xuôi dòng ra bin c ,
Hóa thành mây tan h
p gia tri cao .
Thân l
khách kh lai :- Nào tr x ?
N
ương T SANH ,ta bước đến vô cùng !




Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

HÃY LẮNG LÒNG
21:06 16 thg 12 2012Công khai0 Lượt xem0

TÌNH CA QUÁN THẾ ÂM

   Hãy lắng lòng, hãy lắng lòng,
Để đem một thoáng lặng trong nhìn đời:
Để nghe tiếng khóc nụ cười,
Và nghe ai gọi chơi vơi biển tình.
Để nghe chim hót bình minh,
Giao mùa trời đất cựa mình tìm nhau,
Để nghe cây gió rì rào,
Lá,hoa,ong,bướm... đổi trao gợi tình.
x
Hãy lặng thinh, hãy lặng thinh !
Lắng nghe Em tính chuyện mình mai sau,
Lắng nghe thút thít tình đau,
Bi bô con trẻ xôn xao tuổi hồng.
Lắng nghe tiếng hát dòng sông,
Và nghe thủ thỉ chút lòng của nhau
Niềm hạnh phúc, mỗi khổ đau,
Dẫu hoan lạc, dẫu cơ cầu...lắng nghe !
x
Kìa ngắn ngủi - một đời ve,
Vẫn reo vui khúc gọi hè thiết tha
x
Hãy lắng nghe tiếng ta bà,
Hợp âm là bản TÌNH CA  nhiệm mầu !!!