HÃY TỈNH THỨC

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

LỜI MUỐN NÓI



Hầu như mỗi chúng ta đều trang bị cho mình một cặp kính màu để nhìn đời. Vì thế, mọi sự việc ta nhìn đều bị biến dạng qua cái lăng kính màu ấy. Từ đó SỰ VẬT không còn xuất hiện đúng nguyên bản của nó nữa. Chuyện sai thành chuyện đúng, việc khổ ra việc vui, ghét biến thành yêu,…
   Cho nên Đức Phật mới bảo rằng:”Cái mà chúng sanh cho là HẠNH PHÚC nó cũng chỉ như là thưởng thức một chút MẬT NGỌT TRÊN LƯỠI DAO BÉN”. Vì sao Ngài lại nói như vậy?Đơn giản chỉ là Ngài đã vứt bỏ cặp kính màu để nhìn bằng cái nhìn thấu suốt nên đã thấy ra SỰ THẬT  của vấn đề. Từ đó, Phật đã không còn nhầm lẫn như chúng sanh đã nhầm lẫn về hạnh phúc.
  Còn Chúa Jesus thì sao? Đức Jesus đã bảo:”Ai muốn theo Ta thì hãy từ bỏ MÌNH, vác THẬP TỰ GIÁ mà theo Ta”. Vậy TỪ BỎ MÌNH là từ bỏ điều gì? Chính là TỪ BỎ LĂNG KÍNH MÀU mà ta đã mang bấy lâu nay. Hay nói rõ hơn là từ bỏ những tham lam, ích kỷ, nhỏ nhen, hận thù…mà qua đó mọi đánh giá sự vật đều biến dạng bởi cái nhìn của ta. “Vác Thập Tự Giá mà theo Ta” là thế nào?Có phải chăng là đón nhận tất cả mọi khổ ải như là một phần của đời ta ? “…THEO TA” là theo SỰ THẬT. Bởi Chúa đả khẳng định: “Ta là đường đi và LẼ THẬT”. Vậy THEO TA ở đây chẳng phải theo cái ông Jesus cách đây hơn 2 ngàn năm ở đất nước Do Thái mà THEO TA là theo SỰ THẬT, theo CHÂN LÝ.
   Thương thay cho người đời cứ mải hoài đuổi bắt những hình bóng phù du, đầy màu sắc óng ánh, chập chờn hư vọng để rồi khi chạm với SỰ THẬT thì khổ đau, muộn phiền, than vãn…!!! Bởi vì lúc bấy giờ mới vỡ lẽ ra rằng sự viêc KHÔNG NHƯ TA TƯỞNG!
   Tiếc thay những TIẾNG GỌI CHÂN LÝ ngày dần càng mất hút giữa sa mạc trần gian…
                                               
                                                Ông Đồ Gàn



Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014


N cười

Thế gii ging như mt tm gương: bn nhăn mt vi nó, nó nhăn mt vi bn; bn mm cười vi nó, nó cũng mm cười vi bn. 
Mt n cười là mt ngn đèn nơi ca s tâm hn cho thy trái tim đang nhà. 
Mt n cười là h thng chiếu sáng ca gương mt và h thng sưởi m ca con tim. 
Nếu không dùng n cười, bn ging như người có bc triu trong ngân hàng, mà không có ngân phiếu.
Đa s các n cười đã bt đu nh mt n cười khác. Khi bn mm cười vi ai, thường người y s mm cười li. Bn đã làm cho đi sng ca c hai nên sáng tươi và tt đp hơn. 
Có hàng trăm ngôn ng trên thế gii, nhưng n cười là ngôn ng ai cũng hiu. Vì n cười là ngôn ng ca tình yêu. 
Mt n cười đáng giá hơn ngàn li nói. 
Hãy mm cười vi nhau, mm cười vi v, vi chng, vi con và vi mi người, điu này s giúp các bn ln lên trong tình yêu đi vi nhau. 
Hãy biu l hnh phúc qua khuôn mt! Đy là phn ca hàng trưng bày, là cách t qung cáo tt nht! 
Điu giúp tiến xa nht trong vic làm cho cuc sng có giá tr, ít tn phí nht mà thu được nhiu nht, đó chính là n cười tươi. Nó giá tr hng triu đô, mà li không tn mt xu! 
Mt tri cn cho bông hoa thế nào, nhân loi cũng cn nhng n cười như thế
Người hay cười thì có thêm bn bè; k nhăn nhó ch thêm các vết nhăn. Đi sng ta s thêm giá tr nếu làm cho thế gii bt khó đi dù ch cho mt người bng ch 1 n cười. 
Hãy mm cười, đó cũng là cách tr bnh min phí!


Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

          Bài thơ của DẠ VŨ :
ĐÊM NHỚ BẠN
Lành lạnh đầu mùa ngọn gió thu
Nôn nao nhớ chén tạc ly thù
Nhạc nhòa lối cũ tình vương vấn
Lạ lẫm đường xa bóng mịt mù
Tí tách hiên ngoài mưa gõ nhịp
Ầu ơ cuối xóm tiếng ai ru
Trở trăn mấy bận đêm vừa sáng
Rập rập rình rình tiếng cuộc lu*
*tiếng cuộc lu: tiếng xe lu đường.
      Họa :
KHÚC HÁT MÙA THU
Ta nghe đâu đó tiếng mùa thu:
Nhắn gởi yêu thương,xóa hận thù.
Giong ruổi sông hồ trong nắng sớm
Dạo chơi mây nước lúc sương mù,
Vô thường-nhạc khúc,ngày ngâm vịnh,
Duyên khởi- ca từ,tối hát ru...
Chi sá đường dài không bạn lữ,
Tình đời, ý đạo há mờ lu ???

   

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014


Nhìn

Khi tôi nhìn những con đường đầy những bông hoa dại, tôi lo ngại đám cỏ ấy sẽ phá đi mảnh vườn của mình.
Đám trẻ thì lại tìm hái những bông hoa ấy tặng mẹ và vui đùa với những bông cỏ may...

Khi tôi gặp một kẻ say khướt đang mỉm cười, tôi chỉ ngửi thấy mùi rượu và sự kinh tởm, những kẻ khiến tôi phải quay mặt.
Nhưng đám trẻ của tôi thì nhìn và mỉm cười lại với họ.

Khi tôi nghe những đoạn nhạc mà mình thích tôi chẳng để tâm chút gì, chỉ ngồi lì và lắng nghe.
Đám trẻ nhà tôi lại nhún nhảy theo nhịp điệu, hát to lên dù chỉ với những lời mà chúng tự nghĩ ra.

Khi gió thổi qua mặt, tôi thu người lại, bực mình vì chúng làm rối mái tóc của mình và những bước chân thêm khó khăn.
Lũ trẻ thì nhắm mắt lại, dang hai tay như bay lên cùng với chúng, sau đó thì phá lên cười.

Khi tôi gặp một vũng bùn, tôi cố bước qua nhanh, lo sợ chúng sẽ làm bẩn giày và vấy lên những tấm thảm.
Đám trẻ thì ngồi quanh lại, chúng cố xây các đập nước, các dòng sông và nô đùa với những con giun.

Khi cầu nguyện, tôi luôn mong Chúa sẽ ban cho mình nhiều thứ.
Lũ trẻ thì khẽ nói: "Chúa ơi, cám ơn vì đã cho con đồ chơi và nhiều bạn bè. Con cũng chưa muốn lên Thiên đàng với Người vì con nhớ ba và mẹ con lắm!"

Phải chăng chính trẻ con mới là những nguời chỉ cho chúng ta cách sống, và có lẽ vì thế những thiên thần luôn ở bên chúng?
Và hãy tận hưởng những quà tặng dù nho nhỏ của cuộc sống. Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh khắc đích thực của mình!



Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014


GẶP NGƯỜI XƯA
Vạn dặm đâu ngờ lại gặp nhau
Tình xưa tưởng chết thuở gieo cầu
Thêu sầu, em có lơi đường chỉ
Đuổi mộng ta chừ nhụt vó câu.
Cung gãy chân trời khôn bắn nhạn
Sóng dồn đáy biển khó tìm châu
Đành thôi! Ta mất nhau từ đó
Nhắc chuyện ngày xưa lặng cúi đầu.
                
                                 Đinh Vũ Ngọc

Họa :

VẪN TÌNH XƯA
Mỗi độ mưa ngâu lại nhớ nhau,
Từ khi có kẻ rẽ sang cầu.
Mộng mơ ngày ấy thề non nước,
Hẹn ước bây chừ bóng vó câu,
Nhân thế đổi thay lòng hóa đá,
Ân tình nuối tiếc lệ thành châu...
Xin ai đừng nhắc lời cay đắng
Để vẫn nhìn nhau tựa thuở đầu...

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

TÌNH YÊU & CẢM THÔNG



tình yêu và cảm thông
***

Một du khách người Đức đến thăm khu du tích thần bí. Hình như anh ta đang rất tức giận vì một lý do nào đó. Anh ta tháo giày ra, vứt vào góc tường và đẩy mạnh cửa, rồi bước vào và thể hiện sự thành kính của mình dành cho thần thánh.

Vị thần nói: “Không, ta không thể đón nhận lời chào của ngươi được. Trước tiên ngươi hãy xin lỗi cánh cửa và đôi giày kia đã.”

“Ngài có bị sao không?”, người này nói, “Xin lỗi cánh cửa và đôi giày? Tại sao? Chúng có phải là vật sống không?”

Vị thần đáp: “Khi ngươi vứt mạnh đôi giày và xô mạnh cánh cửa thì ngươi đã xem chúng như những vật sống rồi, ngươi đã xem chúng như là kẻ thù của ngươi vậy. Ngươi đến xin lỗi chúng rồi ta sẽ nói chuyện với ngươi, nếu không ta sẽ không bao giờ nói chuyện ngươi cả.”

Anh ta nghĩ về chặng đường dài từ Đức đến để gặp vị thần, lẽ nào chuyến đi này trở thành vô nghĩa chỉ vì một việc cỏn con. Thế nên anh ta khoanh tay trước đôi giày và nói:

“Này bạn của tôi, hãy tha lỗi cho thái độ sai lạc của tôi nhé.” Với cánh cửa thì anh ta nói:

“Tôi xin lỗi nhé. Tôi đã xô bạn quá mạnh trong khi đang tức giận.”

Trong hồi ký của mình, anh ta đã viết rằng, thoạt tiên anh ta cảm thấy rất buồn cười về việc này, nhưng sau khi thực hiện xong lời xin lỗi của mình thì anh ta đã phải sửng sốt, anh ta cảm thấy trong lòng rất thanh thản, rất bình an.

Sau lời xin lỗi, anh ta bước vào và ngồi bên cạnh vị thần. Vị thần bật cười:

“Được rồi đấy. bây giờ ta có thể trò chuyện với nhau. Giờ ngươi đã có một chút tình yêu và sự cảm thông rồi. Thậm chí ngươi có thể rất cảm thông vì ngươi đang vui sướng trong lòng.”