NÀNG THƠ GỌI TỈNH
Ta lắc lay giữa hai bờ sinh- tử
Thả tâm tình theo cuộc lữ đi hoang...
Ta đang trôi giữa thiên đàng- địa ngục:
Chốn trần gian bước xiêu vẹo ngã nghiêng...
Ta đang mơ giữa hai miền chân- ảo
Bởi lối mòn điên đảo tự ngàn xưa,
Đâu hằng hữu- vô thường nào hay biết?
Chọn ghét- thương cứ mải miết quên mình...
***
Ta chập chờn giữa tỉnh- say- mộng- thực...
Chợt bóng hình tâm thức hiện nguyên sơ,
Và cả Em- Ồ, nàng thơ kiều diễm !
Cất tiếng chào- Em mỉm nụ chân như.
***
Cõi ta bà kinh thư ta xếp lại,
Vui đời thường ca xang...xự... hát rong...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét và trả lời ngay dưới bài đăng