LỜI CUỐI CHO MẸ
Nghiệp
duyên hiện khởi hình hài,
Mẹ con
gắn kết tháng ngày thế gian,
Sá gì khổ cực muôn ngàn,
Nụ cười Mẹ nở vô vàn yêu thương.
Dãi dầu một nắng hai sương,
Mấy mươi năm viết thành chương Mẹ hiền…
Bây chừ Mẹ đã qui tiên,
Đêm thầm gọi Mẹ hai miền trống không!
Nhớ về Mẹ gợn sóng lòng,
Vô thường là lẽ mất, còn xưa nay…
Bóng hình Mẹ đó, con đây,
Tử sanh chia cách cỏ cây cũng buồn!
Dẫu cho con Mẹ đóng tuồng :
Nghiệp-duyên-nhân-quả trên
đường hóa thân…
Mẹ ơi! Hồn Mẹ xa, gần?
Hãy nghe con dặn một lần cuối
đây:
“Thế gian khổ ải đong đầy,
Sá chi một thoáng vui vầy mà
mong,
Nương câu kinh kệ thong dong,
Mẹ về BẾN GIÁC cho lòng thảnh thơi..."
14-11-Quí Tỵ
(16-12-2013)
"Bây chừ Mẹ đã qui tiên"
Trả lờiXóaCon còn ở lại nơi miền dương gian
Tim đau, khóe mắt lệ tràn
Trách trời sao vội đôi đàng rẽ chia