HÃY TỈNH THỨC

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015


Nhân kỷ niệm Ngày Quốc tế Phụ nữ, tôi chợt nhớ đến câu chuyện LÒNG MẸ:
Một cô bé hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, làm thế nào để thấy được lòng mẹ?
- Mẹ không biết, nhưng con có thể nhìn vào mắt mẹ cũng có thể thấy được cái gì đó !
Cô bé chăm chú nhìn thật sâu vào mắt mẹ, và bỗng cô bé reo lên:
- A ! Con đã thấy được LÒNG MẸ rồi! Trong ấy có một cô bé nhỏ xíu, cô bé ấy chính là CON mẹ à.
Xin chúc cho tất cả những người phụ nữ đều có lòng bao dung, độ lượng, luôn là những người mẹ, người vợ, người chị, người em, người con, ...biết yêu thương mọi người.

Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2015


ĐÓN XUÂN
-----
Khói sương lãng đãng buổi đông tàn,
Thấp thoáng kìa Xuân đã bước sang.
Giũa chốn trần ai đầy mộng mị,
Nơi dòng thế sự lắm gian nan.
Cuộc cờ thắng bại người chen chúc,
Chung rượu tỉnh say kẻ rộn ràng!
Ta nổi bồng bềnh trên ảo ảnh...
Tùy duyên hiển lộ đón Xuân sang.



Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

Con Chim Trong Bàn Tay

Người Ba Tư có kể câu chuyện ngụ ngôn như sau:
Ngày xưa, tại quảng trường của một thành phố nọ, có một nhà hiền triết xuất hiện và tuyên bố giải đáp được tất cả mọi thắc mắc của bất cứ ai đến vấn kế.
Một hôm, giữa đám người đang say mê lắng nghe nhà hiền triết, có một mục tử từ trên núi cao đến. Nghe tiếng đồn về sự thông thái và khôn ngoan của nhà hiền triết, anh muốn chứng kiến tận mắt, nghe tận tai và nhất là để hạ nhục nhà hiền triết giữa đám đông.
Anh tiến đến gần nhà hiền triết, trong tay bóp chặt một con chim nhỏ. Anh đặt câu hỏi như sau:
"Thưa ngài, trong tay tôi có cầm một con chim. Ngài là bậc thông thái biết được mọi sự. Xin ngài nói cho tôi biết con chim tôi đang cầm trong tay sống hay chết?"
 Nhà hiền triết biết đây là một cái bẫy mà người mục tử tinh ranh đang giăng ra.
 Nếu ông bảo rằng con chim đang còn sống, thì tức khắc người mục tử sẽ bóp cho nó chết trước khi mở bàn tay ra. Còn nếu ông bảo rằng con chim đã chết thì lập tức con người khôn ranh ấy sẽ mở bàn tay ra và con chim sẽ bay đi.
 Sau một hồi thinh lặng, trước sự chờ đợi hồi hộp của đám đông, nhà hiền triết trả lời:
"Con chim mà ngươi đang cầm trong tay ấy sống hay chết là tùy ở ngươi. Nếu ngươi muốn cho nó sống thì nó sống, nếu ngươi muốn cho nó chết thì nó chết". 
Hạnh phúc hay đau khổ trong mỗi người như con chim trong tay mục tử, muốn có thì có muốn không thì không...


Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014


HẠT BỤI LUÂN HỒI


Cảm ơn Em- Chút tình đời lãng đãng
Dẫu đồng sàng nhưng dị mộng Em ơi,
Bởi CÓ và KHÔNG, bởi YÊU và GHÉT…
Như cặp phạm trù PHI- THỊ nhị nguyên.

Ta và Em, hai chuyến thuyền khác bến
Chỉ đôi lần tan hợp giữa dòng sông.
Em và Ta như giấc mộng ảo huyền
Dập dềnh trôi trên thuyền đời điên đảo!

 Ta luân hồi nỗi đau bao thế hệ
Tự dìm mình lịm chết chốn mê cung.
Em vẫy vùng nơi biển đời dậy sóng
Chịu vui buồn với tiếng vọng khen chê
Cả Ta, Em lạc đường về quê cũ,
Trên dặm trường chịu sinh diệt vong thân…

Em - Ta -
Hạt bụi trần lơ lửng giữa hư không…
Hóa kiếp người đắm mộng mới long đong!
Gặp nhau đây bởi tròn vòng duyên khởi,
Giữa đời thường MÊ - TỈNH hỏi ai hay ?
                            Mười chín- tháng chín- Giáp Ngọ




x

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

HỎI XUÂN

Xuân về nở nụ cười hồng,
Chợt đâu văng vẳng tiếng đồng vọng thi…
Nhìn Em xuân sắc  đang thì,
Thấy trong hư ảo bước đi đổ dài,
Khẽ khàng hỏi đến một mai
Đông về khoe dáng trang đài cùng ai?
Tìm chi trên vạn dặm dài,

Mà lo chăm chút hình hài mong manh?!


Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

HẠNH PHÚC THẬT SỰ


CHẲNG BAO GIỜ...
Trước cổng một nghĩa trang nọ, người ta thấy có một chiếc xe Roll Royce sang trọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng và nói: xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe vì bà ta yếu quá không đi được nữa. Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu và nói với người giữ cổng nghĩa trang:

- Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đã gửi cho anh 5 đô-la để mua hoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay các bác sĩ bảo rằng, tôi không còn sống được bao lâu nữa, nên tôi đến đây để chào từ biệt và cảm ơn anh đã mua hoa giùm tôi.


Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trả lời như sau:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đã làm công việc ấy!

Người đàn bà cảm thấy như bị ai đó vả vào mặt. Nhưng bà vẫn còn đủ bình tĩnh hỏi lại người thanh niên:

- Tại sao lại lấy làm tiếc về cử chỉ đẹp như thế?

Người thanh niên giải thích:

- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc vì những người chết như con trai bà, chẳng bao giờ còn thấy được một cánh hoa nào nữa !

Bị chạm tự ái, người đàn bà liền cao giọng:

- Anh có biết anh đã làm tổn thương tôi không?

Người thanh niên bình tĩnh trả lời:
- Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiều người đang cần đến những cánh hoa của bà hơn. 
Tôi là hội viên của một tổ chức chuyên đi thăm những người già lão, các bệnh nhân trong viện dưỡng lão, các bệnh viện. Chính họ mới là những người đang cần đến những cánh hoa của chúng ta, họ có thể nhìn thấy và ngửi được cánh hoa ấy.

Nghe thế, người đàn bà ngồi bất động trên chiếc xe sang trọng một lúc, rồi ra hiệu cho tài xế mở máy.


Vài tháng sau người đàn bà trở lại nghĩa trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuống xe với một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, một nụ cười rạng rỡ, bà nói với người thanh niên giữ cổng:

- Chú đã có lý, tôi mang hoa đến cho những người già lão, bệnh tật. Quả thật, điều đó đã làm cho họ được hạnh phúc. Nhưng người thực sự hạnh phúc chính là tôi. Các bác sĩ không biết được bí quyết làm tôi khỏe mạnh lại. Nhưng tôi đã khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đã tìm ra lẽ sống.

                                                     (Sưu tầm)