HÃY TỈNH THỨC

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013


Thu sang
Em về từ độ lá vàng phai
Loáng thoáng xiêm y nhẹ gót hài
Xao xác rừng thiêng mờ bóng nhạn
Ngác ngơ vườn mộng vắng hồn nai.
Trăng mơn thạch thao, tình đôi cụm
Sương tỏa Hương Giang, lạnh sáu vài
Rượu ướp hương thu- mời viễn khách
Chén thù, chén tạc- chuyện trần ai !
        
                                                Thu 2013
                                               Dạ Vũ - Nguyên Minh.

    Họa:
TỰ TẠI

Xin hỏi tình nào tình chẳng phai,
Và ai sống mãi cái hình hài?
Sao không bay lượn như chim bướm,
Sao chẳng vui đùa tựa thỏ nai?
Đuổi mộng trăm năm nào đặng một,
Rắp tâm trọn kiếp há thêm vài!
Ta từ kết bạn cùng trăng gió,
Một cõi an lành-biết nói ai…

                                   Người Nguyên Thủy




Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

CHUYỆN NỒI CƠM CỦA KHỔNG TỬ

Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết từ Lỗ sang Tề. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai học trò yêu của Khổng TTrong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên, các nước chư hầu loạn lạc, dân chúng phiêu bạt điêu linh, lầm than đói khổ … Thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Tuy vậy, không một ai kêu than, thoái chí; tất cả đều quyết tâm theo thầy đến cùng.
May mắn thay, ngày đầu tiên đến đất Tề, có một nhà hào phú từ lâu đã nghe danh Khổng Tử, nên đem biếu thầy trò một ít gạo … Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi thì đảm nhận việc thổi cơm.
Tại sao Khổng Tử lại giao cho Nhan Hồi – một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất – phần việc nấu cơm? Bởi lẽ, trong hoàn cảnh đói kém, phân công cho Nhan Hồi việc bếp núc là hợp lý nhất.
Sau khi Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, Nhan Hồi thổi cơm ở nhà bếp, Khổng Tử nằm đọc sách ở nhà trên, đối diện với nhà bếp, cách một cái sân nhỏ.
Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống … thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ … Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh … rồi từ từ đưa cơm lên miệng …
Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài … ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!”
Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh khác mang rau về … Nhan Hồi lại luộc rau … Khổng Tử vẫn nằm im đau khổ …
Một lát sau rau chín. Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên; tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử xơi cơm.
Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: “Các con ơi! Chúng ta đi từ đất Lỗ sang Tề đường xa vạn dặm, thầy rất mừng vì trong hoàn cảnh loạn lạc, dãi nắng dầm mưa, đói khổ như thế này mà các con vẫn giữ được tấm lòng trong sạch, các con vẫn yêu thương đùm bọc nhau, các con vẫn một dạ theo thầy, trải qua bao nhiêu chặng đường đói cơm, khát nước …
Hôm nay, ngày đầu tiên đến đất Tề, may mắn làm sao thầy trò ta lại có được bữa cơm. Bữa com đầu tiên trên đất Tề làm thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương nước Lỗ. Thầy nhớ đến cha mẹ thầy … cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?
Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nên ạ!”
Khổng Tử lại nói: “Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?”
Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch.”
Khổng Tử hỏi: “Tại sao?”
Nhan Hồi thưa: “Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi … nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình trung làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em …
Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi … bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và … thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!
Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!”


Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013


Thu ghẹo tình

Thu về len lén lá vàng rơi,
Cung Quảng Hằng nga nhoẻn miệng cười.
Em đến ru hồn đêm nguyệt mộng,
Ta còn giỡn sóng biển trần chơi,
Ngắm vườn hoa đốm hư không nở,
Dự tiệc phối hôn nhân quả mời.
Muôn sắc trùng  trùng duyên khởi hiện,
 Cùng thu thỏ thẻ ghẹo tình tôi



----------------------------

  Bài họa :                   trăng thu
Lung linh vàng lụa lập lờ rơi
Nụ ngọt, trăng,nghiêng,chum chím cười.
Lữ khách chồn chân hai bến lạc
Tha nhân đắm đuối sáu đường chơi!
Gật gù gối phụng câu thơ tặng
Túy lúy rèm loan chén rượu mời.
Ngan ngát hương nguyền đêm nguyệt rạng
Tròn thu,trong lặng - một tình tôi.

                                                    Trung thu 2013
                                                   Dạ Vũ Nguyên Minh





Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013


  Ngẫu hứng                     
     TIỆC MÙA VÀNG

Mùa vàng, hạ khuất chỉ mình tôi,
Từng bước khoan thai đến cuối trời.
Chim én mùa thu chừng khẽ gọi:
- Vàng rơi đẹp quá hỡi người ơi!
- Người ơi, Đẹp quá! Xin dừng bước!
Ngắm cảnh hoàng hôn lòng thảnh thơi,
Dõi mắt cùng mây về viễn xứ…
Ô kìa! Mủm mỉm miệng trăng cười
Và nghe chú Cuội gọi sang chơi !!!
X
xxx
Gởi bạn tình ta tấm thiệp mời
Dự hội Thu- Trăng của ĐẤT TRỜI 
                   


Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

          



Nhân ngày VU LAN  nghĩ về mẹ :


Như ngọn đèn khuya lay trước gió,
Mấy mươi tuổi thọ mệnh trời cho.
Cuộc đời mẹ viết thành trang sách,
Thế sự con nhìn tựa giác mơ.
Với mẹ buồn vui đều lặng lẽ,
Cùng con sướng khổ vẫn vui cười…
Bức tranh sanh tử chừng ai vẽ,
Cảnh biệt ly đang chờ đó mẹ ơi !!!


Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013



Đăng lại bài cũ

TÌNH CA QUÁN THẾ ÂM
   Hãy lắng lòng, hãy lắng lòng,
Để đem một thoáng lặng trong nhìn đời:
Để nghe tiếng khóc nụ cười,
Và nghe ai gọi chơi vơi biển tình.
Để nghe chim hót bình minh,
Giao mùa trời đất cựa mình tìm nhau,
Để nghe cây gió rì rào,
Lá,hoa,ong,bướm... đổi trao gợi tình.
x
Hãy lặng thinh, hãy lặng thinh !
Lắng nghe Em tính chuyện mình mai sau,
Lắng nghe thút thít tình đau,
Bi bô con trẻ xôn xao tuổi hồng.
Lắng nghe tiếng hát dòng sông,
Và nghe thủ thỉ chút lòng của nhau
Niềm hạnh phúc, mỗi khổ đau,
Dẫu hoan lạc, dẫu cơ cầu...lắng nghe !
x
Kìa ngắn ngủi - một đời ve,
Vẫn reo vui khúc gọi hè thiết tha
x
Hãy lắng nghe tiếng ta bà,
Hợp âm là bản TÌNH CA  nhiệm mầu !!!




Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Mười sáu năm trước, lần đầu tiên về thăm lại quê hương và          mười sáu năm sau cũng về lại nơi quê ấy, biết bao đổi    thay…nhưng          nhng cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn như xưa
                     NGÀY TR̀

Ngày ra đi đôi bờ vai sờn áo
Bước âm thầm chẳng t giả người thân.
Ch tr̀ sau bao năm lận đận,
Màu đắng cay nhuộm trắng mái đầu xanh.
                          XXX
Ngày ra đi hàng cây trước ngõ,
Mới chỉ vừa gang tấc trổ nụ non,
Những đứa em còn tung tăng cặp sách,
Chỉ chớm buồn khi mới hiểu biệt ly.
Chừ trở về ta như lạc lối,
Bởi hàng cây xưa đã hóa gỗ bao mùa.
Chừ trở về những em thơ thành mẹ,
Kẻ mất người thêm, quen lạ đổi dời…
Chừ trở về đâu còn những chiều em chớp mắt,
Khi mây giăng buồn chẳng có nhau bên!
                    XX
Ngày ra đi lòng ta câm nín,
Em khóc thầm khi bỗng mất người yêu.
Chừ trở về em nhìn như xa lạ,
Nghe chợt buồn trong dạ mang mang…
Em biết không? Lòng ta vẫn nặng,
Bao tháng ngày canh cánh chút tình quê…

Hè 1987 – hè 2013