HÃY TỈNH THỨC

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

TÌNH YÊU & CẢM THÔNG



tình yêu và cảm thông
***

Một du khách người Đức đến thăm khu du tích thần bí. Hình như anh ta đang rất tức giận vì một lý do nào đó. Anh ta tháo giày ra, vứt vào góc tường và đẩy mạnh cửa, rồi bước vào và thể hiện sự thành kính của mình dành cho thần thánh.

Vị thần nói: “Không, ta không thể đón nhận lời chào của ngươi được. Trước tiên ngươi hãy xin lỗi cánh cửa và đôi giày kia đã.”

“Ngài có bị sao không?”, người này nói, “Xin lỗi cánh cửa và đôi giày? Tại sao? Chúng có phải là vật sống không?”

Vị thần đáp: “Khi ngươi vứt mạnh đôi giày và xô mạnh cánh cửa thì ngươi đã xem chúng như những vật sống rồi, ngươi đã xem chúng như là kẻ thù của ngươi vậy. Ngươi đến xin lỗi chúng rồi ta sẽ nói chuyện với ngươi, nếu không ta sẽ không bao giờ nói chuyện ngươi cả.”

Anh ta nghĩ về chặng đường dài từ Đức đến để gặp vị thần, lẽ nào chuyến đi này trở thành vô nghĩa chỉ vì một việc cỏn con. Thế nên anh ta khoanh tay trước đôi giày và nói:

“Này bạn của tôi, hãy tha lỗi cho thái độ sai lạc của tôi nhé.” Với cánh cửa thì anh ta nói:

“Tôi xin lỗi nhé. Tôi đã xô bạn quá mạnh trong khi đang tức giận.”

Trong hồi ký của mình, anh ta đã viết rằng, thoạt tiên anh ta cảm thấy rất buồn cười về việc này, nhưng sau khi thực hiện xong lời xin lỗi của mình thì anh ta đã phải sửng sốt, anh ta cảm thấy trong lòng rất thanh thản, rất bình an.

Sau lời xin lỗi, anh ta bước vào và ngồi bên cạnh vị thần. Vị thần bật cười:

“Được rồi đấy. bây giờ ta có thể trò chuyện với nhau. Giờ ngươi đã có một chút tình yêu và sự cảm thông rồi. Thậm chí ngươi có thể rất cảm thông vì ngươi đang vui sướng trong lòng.”




Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014


LỜI CHIẾC LÁ VÀNG
&&&
Chiều nay một chiếc lá vàng
Chao nghiêng nhoẻn miệng chào nàng nụ xanh:
Chào em ở lại còn anh
Về cùng đất Mẹ-nhường cành cho em,
Bao giờ duyên khởi trùng duyên
Nắm tay ta ghé lại miền nhân gian!




Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014



LỜI CỦA GIÓ
 Ta đã bay đi từ muôn trùng hư ảo
Để đến với muôn trùng hư ảo
Ta đã bay đi từ những đổ vỡ bất toàn
Để đến với đổ vỡ bất toàn.
Hỡi trăng! Hỡi sao!
Sự lấp lánh chiếu soi của ngươi
Hư vô không hề biết
Mà người mẹ đất cũng không hề biết
Rồi mây đen lại ùn ùn kéo tới
Rồi ngã mạn, kiêu căng ùn ùn kéo tới
Rồi thời gian sẽ nghiền nát ngươi
Rồi thời gian cũng sẽ chẻ vụn đôi cánh của ta.
Có những cổ thành đi vào hoang phế
Có những lịch sử liệt oanh
được xây dựng bởi xương trắng và sọ người
Bởi sự ngu si, bạo tàn và hủy diệt
Ta không có vinh quang
Mà ngươi cũng không có vinh quang
Đều là sự hiện hữu rỗng không
Có đó và mất đó,
Đều là trò chơi ảo hóa
Của thần Sinh và thần Tử
Chúng hý lộng và cười cợt.
Sự khôn ngoan của đất trời từ sơ thủy
Rồi hang thẳm Ragù nuốt chửng
Cũng bị đổ vỡ nuốt chửng
Cũng bị hư vô nuốt chửng
Còn lại những kí hiệu vô nghĩa
Còn lại những ẩn số tối tăm và khó hiểu
Còn lại hạt bụi, sương hay giọt lệ
Nó lăn tròn và tan đi
Ta tan đi và ngươi cũng tan đi
Vô tăm vô tích ….
   
                                 (Trích Từ  MỘT CUỘC ĐỜI- MỘT VẦNG NHẬT NGUYỆT)




Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

                           
t ự   v ấ n  



Từ độ quen nhau qua sắc tướng,
Và nghe tấu khúc nhạc vô thường,
Miên man với giác tình tơ tưởng,
Đắm đuối cùng em chốn đoạn trường.
Rong đuổi nhân duyên ba cõi hiện,
Tầm cầu danh sắc tự mình vương.
Như Lai sáu nẻo hằng đưa dẫn…
Tai mắt ta đâu để lạc đường???


18 - 10 - 2008




Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014


Tâm tình của một học trò nhân ngày tổng kết năm học

Thầy !

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự như rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi.
Bao năm rồi? Bao năm rồi hở ?Thầy ơi…
Lớp học trò ra đi còn thầy ở lại.
Mái chèo đó- những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai…
                                         X
                                       X  X
Thời gian ơi, xin dừng lại đừng trôi!
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng Thầy với tất cả tin yêu…

Học trò L.K.A


Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

Ghi lại bài thơ của cụ Tòng Lâm :
Vó câu dồn dập báo tin xuân,
Truyền thuyết ngàn xưa đã có lần
Ngựa sắt Văn Lang đốt trận địa
Thần đồng Phù Đổng phá quân Ân
Tàn binh bại tướng thành ma quỉ
Thiết mã Thiên Vương hóa thánh thần.
Nghiệm cổ suy kim lòng lưỡng lự
Nửa ngờ là ảo, nửa là chân

Họa vận:
Lắng nghe thỏ thẻ giọng nàng xuân
Em đến rồi đi đã mấy lần...
Tiếng ghét, tiếng yêu, thương với oán
Lời hờn, lời giận, nghĩa cùng ân,
Bại thành, được, mất nơi trần tục
Vinh nhục, hơn, thua cõi thánh thần...
Tất cả chỉ là trò tạo hóa !
Cớ gì lưỡng lự ảo cùng chân ???

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

Màu da

Một phụ nữ da trắng dắt theo con trai 6 tuổi ra ngoài, bà gọi xe taxi, tài xế là một người da đen.

Thằng bé 6 tuổi chưa bao giờ gặp qua người da đen, trong lòng rất là sợ hãi, bèn hỏi mẹ:

“Người này có phải là người xấu không mẹ? Tại sao người đen thui vậy?”

Tài xế người da đen nghe thấy trong lòng rất lấy làm khó chịu.

Lúc này, người phụ nữ liền nói với con trai:

“Chú tài xế này không phải người xấu, ông ta là một người tốt con à!”

Con trai nhíu mày trầm tư một hồi lại hỏi tiếp:

“Nếu chú ấy không phải là người xấu, vậy chú có phải đã làm điều gì xấu xa, cho nên Thượng Đế mới trừng phạt chú?”

Người da đen ấy nghe xong, mắt ngấn lệ, ông ta rất muốn biết người phụ nữ da trắng ấy sẽ trả lời thế nào.

Người mẹ nói: “Ông ta là một người rất là tốt, cũng không làm điều gì xấu xa. Vườn hoa của chúng ta có màu hồng, màu trắng, màu vàng… có phải không?”

“Vâng! Đúng ạ!”

“Vậy hạt của hoa có phải đều là màu đen không?”

Đứa bé nghĩ ngợi một lúc:

“Đúng thế ạ ! Toàn là màu đen hết.”

“Hạt giống màu đen cho nở ra những đóa hoa đầy màu sắc và thơm ngát, tô điểm cho cả thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ, đúng thế không?”

“Vâng!”

Cậu con trai nói:

“Vậy là chú tài xế ấy không phải là người xấu rồi! Cám ơn chú tài xế, chú đã tô điểm cho cả thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ, con muốn cầu nguyện cho chú ấy.”

Đứa bé thơ ngây đang ngồi cầu nguyện, người tài xế da đen giờ nước mắt đã lăn dài trên má, lòng nghĩ:

“Vì những người da đen bị xem thường không ngoi đầu lên nổi, hôm nay, người phụ nữ da trắng này đã dùng lời lẽ ôn hòa dạy con trai mình, hóa giải nỗi ám ảnh về mình trong lòng con, đã vì mình cầu nguyện và chúc phúc, thật sự phải cảm ơn bà ta rất nhiều!”

Lúc này, xe đã đến điểm dừng, người tài xế kiên quyết không lấy tiền, ông ta nói:

“Lúc bé, tôi đã từng hỏi mẹ cũng cùng một câu hỏi ấy, mẹ nói vì chúng tôi là người da đen, phải chịu thua kém. Nếu khi xưa mẹ tôi đổi thành câu trả lời của bà, hôm nay tôi nhất định sẽ có một thành tựu khác…”

                                                                    ( Sưu tầm )