LỜI CỦA GIÓ
Ta đã bay đi từ muôn trùng hư ảo
Để đến với muôn trùng
hư ảo
Ta đã bay đi từ những
đổ vỡ bất toàn
Để đến với đổ vỡ bất
toàn.
Hỡi trăng! Hỡi sao!
Sự lấp lánh chiếu soi
của ngươi
Hư vô không hề biết
Mà người mẹ đất cũng
không hề biết
Rồi mây đen lại ùn ùn
kéo tới
Rồi ngã mạn, kiêu căng
ùn ùn kéo tới
Rồi thời gian sẽ
nghiền nát ngươi
Rồi thời gian cũng sẽ
chẻ vụn đôi cánh của ta.
Có những cổ thành đi
vào hoang phế
Có những lịch sử liệt
oanh
được xây dựng bởi
xương trắng và sọ người
Bởi sự ngu si, bạo tàn
và hủy diệt
Ta không có vinh quang
Mà ngươi cũng không có
vinh quang
Đều là sự hiện hữu rỗng
không
Có đó và mất đó,
Đều là trò chơi ảo hóa
Của thần Sinh và thần
Tử
Chúng hý lộng và cười
cợt.
Sự khôn ngoan của đất
trời từ sơ thủy
Rồi hang thẳm Ragù
nuốt chửng
Cũng bị đổ vỡ nuốt
chửng
Cũng bị hư vô nuốt
chửng
Còn lại những kí hiệu
vô nghĩa
Còn lại những ẩn số
tối tăm và khó hiểu
Còn lại hạt bụi, sương
hay giọt lệ
Nó lăn tròn và tan đi
Ta tan đi và ngươi cũng tan đi
Vô tăm vô tích ….
(Trích Từ MỘT CUỘC ĐỜI- MỘT VẦNG NHẬT NGUYỆT)