VUI TÀN MỘNG
Những con dao tôi cất dấu,
Tự
bao đời bỗng nhiên hiện hữu,
Trong
cơn mộng hoàng hôn,
Những
con dao nhọn hoắt,
Sắc
bóng và đen tuyền.
Chúng
có mặt như một niềm tin,
Như
một tự hào
Và
như một sợ hãi…
Trong cơn mộng
Tôi
sử dụng chúng
Để
bảo vệ, giành giựt, tấn công…
Tôi
vung dao răn đe,
Tôi
vung dao xua đuổi,
Tôi
vung dao chạy trốn,
Và quơ dao loạn xạ…
Nhưng lạ chưa?
Sức
cùng lực kiệt chăng?
Tôi
múa, dao không lên,
Tôi
đâm, dao không tiến,
Tôi
rút, dao không lùi…
Tôi
mệt nhoài sợ hãi,
Tôi
dừng cơn chiến đấu,
Tôi
buông dao trong tay,
Tôi
buông dao trong lòng…
Tích
tắt mọi điều ngưng bặt .
Và
ô kìa,
Lạ
lùng quá đỗi:
Người
thân vẫn còn đây,
Bạn
bè vẫn còn đấy,
Kẻ
thù vẫn còn kia,
Cảnh
vật chẳng chia lìa,
Mà
sao đều như rực sáng,
Dòng
giao lưu thân thiện.
Không
còn phòng thủ,
không
còn tự hào,
không còn sợ hãi,
Lòng
tôi thơ thái,
nhẹ
nhàng tỉnh giấc cơn mơ,
Ngoài kia tiếng chim véo
von,
Bình
minh chào đón!