Phỏng vấn Thượng Đế
Có một lần tôi mơ thấy được phỏng vấn Thượng Đế.
- Mời vào. Thượng Đế nói. Con muốn phỏng vấn Ta phải
không?
- Nếu Ngài có thời giờ, thưa Ngài. Tôi đáp.
Thượng Đế mỉm cười nói:
- Thời giờ của Ta là vô tận đủ để làm tất cả mọi việc.
Con có điều gì thắc mắc muốn hỏi Ta đây?
- Thưa Ngài, điều gì về nhân loại làm cho Ngài kinh ngạc
nhất?
Thượng Đế đáp:
- Đó là họ chán làm trẻ thơ, vội vã để trưởng thành, và
rồi lại khao khát được trở về thời thơ ấu.
- Họ đánh mất sức khỏe của họ cho việc kiếm tiền rồi tiêu
dùng tiền bạc để hồi phục sức khỏe.
- Họ nghĩ nhiều tới tương lai mà quên đi hiện tại, để rồi
chẳng sống ở hiện tại mà cũng chẳng ở tương lai.
- Họ sống như là họ sẽ không bao giờ chết, và họ chết như
là họ chưa từng được sống.
Thượng Đế nắm tay tôi, và chúng tôi im lặng trong một
khoảng khắc. Sau đó tôi hỏi:
- Khi làm cha mẹ, Ngài có những lời khuyên gì về cuộc
sống mà Ngài muốn con cái của Ngài học hỏi?
Với nụ cười nở trên môi Ngài trả lời:
- Hãy nhớ rằng không bao giờ có thể bắt ai đó phải yêu
mình. Chỉ có thể tự làm cho mình trở nên đáng yêu thôi.
- Học để biết rằng những gì giá trị nhất trên cõi đời này
không phải là của cải vật chất chúng ta sở hữu mà là trong cuộc sống của chúng
ta có những ai.
- Học để biết rằng đừng nên so sánh bản thân chúng ta với
người khác, vì tất cả mọi người sẽ được phán đoán riêng rẽ dựa trên nhân cách
của chính họ.
- Học để biết rằng một người giàu có không phải là người
có tất cả, mà chỉ là người cần tối thiểu mà thôi.
- Học để biết rằng chúng ta chỉ mất vài giây để khơi dậy
vết đau trong lòng của những người khác, nhưng sẽ mất rất nhiều năm để hàn gắn.
- Học để biết tha thứ bằng cách thực hành hạnh khoan
dung.
- Học để biết rằng có những người thương yêu chúng ta tha
thiết, nhưng lại không biết làm cách nào để biểu lộ hay bày tỏ những cảm tình
của họ.
- Học để biết rằng tiền bạc có thể mua được mọi thứ,
nhưng không mua được hạnh phúc.
- Học để biết rằng hai người có thể cùng nhìn vào một vật
nhưng lại thấy hoàn toàn khác nhau.
- Học để biết rằng tha thứ cho người khác là chưa đủ mà
còn phải biết tự thứ tha cho mình.
Tôi ngồi đó trong một phút giây để hưởng thụ giờ khắc quý
báu đó, rồi tiếp:
- Cám ơn thời giờ và mọi việc mà Ngài đã dành cho con.
Ngài đáp:
- Bất cứ giờ phút nào Ta cũng ở đây, các con chỉ cần gọi
thì Ta sẽ lập tức trả lời.
(Sưu tầm)